Khi 27 tuổi, có người đã thăng tiến trong sự nghiệp, phát triển thành trưởng phòng A, quản lý B, nhưng cũng với người có trong tay không đến vài chục triệu tiền tiết kiệm. Vấn đề nằm ở đâu?
01. Một người 27 tuổi cần mang bao nhiêu tiền tùng tiệm trong tay?
Một anh chàng 27 tuổi người Hồ Bắc, Trung Quốc đã dồn hầu hết tài chính cá nhân để sắm một phòng ở nhỏ tại thị trấn Hạc Cương, tiêu hơn 3 vạn quần chúng tệ (tương đương khoảng 100 triệu đồng) và vay nợ hơn 1 vạn (tương đương 30 triệu đồng).
Tình hình kinh tế gần đây làm anh ta ko thể khiến việc, ko có thu nhập, càng ko thể trả các khoản vay. Sau 2 tháng cầm cự bằng bí quyết cắt giảm tiêu xài sinh hoạt, ngày 3 bữa thì mang 2 bữa chỉ ăn mỳ tôm, anh ta vẫn ko còn cách nào khác để tiếp tục. Bất đắc dĩ, anh quyết định bán lại chính phòng ở đó sở hữu giá gốc để lấy tiền sinh hoạt thật nhanh.
Khi chia sẻ câu chuyện của mình trên 1 group, ko kể sự đồng tình, anh ta còn nhận được không ít nhận xét khác:
“Mặc dù tôi biết rằng, kể điều này không ưa thích cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, tại sao 1 người 27 tuổi mà chỉ có 2 vạn quần chúng tệ trong người?”
“Tại sao ko trả nổi 1 vạn vay nợ nhỉ? Số tiền đó là quá to có 1 người 27 tuổi sao? Sao ko sử dụng tiền tùng tiệm để trả?”
“Đọc xong mà chẳng thấy thông cảm được tí nào. Tại sao suốt 2 tháng mà anh ko kiếm được một công việc khiến cho thêm ở nhà nào để tăng thu nhập chứ? Hoặc không vì ra đường chạy shipper cũng được nữa là”.
Chắc hẳn, những người đưa ra bình luận này đều chưa xem bộ phim “The Great Gatsby” và nghe được câu nói: “Mỗi khi bạn muốn đánh giá bất cứ ai, bạn hãy nhớ rằng, ko cần toàn bộ tất cả người trên thế giới này đều với được lợi vậy mà bạn đang có”.
Những người như vậy lại ko nằm ở số ít. Chắc chắn, chúng ta từng ít rộng rãi gặp được một vài đánh giá chủ quan như vậy, mang lúc là của người khác, mang khi là của chính mình:
“Từng này tuổi rồi mà chưa một lần đi du lịch nước ngoại trừ đấy hả?”
“Thật sự với người chưa được ngồi máy bay bao giờ sao?”
“Có người cả năm chỉ đi 1 đôi giày thôi hả?”
“Cậu đi khiến cả tháng mà không hà tiện được đồng nào hả?”
…
Người mang thể hỏi ra những vấn đề như vậy, một là sống quá toàn bộ hạnh phúc, hai là ko mang chút nhất trí nào trong lòng.
Có lẽ, “nghèo” chính là từ ít được đồng tình nhất trên thế giới.
02. “Nếu ko với gạo ăn, sao không ăn thịt?”
Tại Trung Quốc, nhà kinh tế Li Xunlei từng đưa ra 1 báo cáo phân tách sở hữu khía cạnh như sau:
1 tỷ người Trung Quốc chưa bao giờ đi máy bay;
Ít nhất 500 triệu người Trung Quốc còn ko được tiêu dùng bồn cầu;
80% hộ gia đình Trung Quốc có thu nhập hàng tháng không quá 3.000 nhân dân tệ (tương đương 10 triệu đồng);
Nếu bạn có bằng cử nhân, bạn đã vượt qua 95% dân số còn lại của Trung Quốc.
Trên thế giới này, ko bắt buộc ai cũng có căn số như nhân vật nam nữ chính trong các bộ phim truyền hình, được ăn mặc sang trọng quý phái, tham dự những bữa tiệc linh đình, tậu sắm rất xe hàng hiệu như cơm bữa.
Thậm chí, không cần ai cũng với đủ điều kiện để học hành đàng hoàng, phải chăng nghiệp đại học nọ kia, rảnh rang lại tham dự vào khóa học kỹ năng mềm, học ngoại ngữ, học vi tính văn phòng, bề ngoài đồ họa như sở thích…
Khi bạn nằm trên ghế sofa ở nhà, vừa ăn vặt, vừa thanh nhàn lướt Internet, sở hữu các đứa trẻ miền núi phải trèo lên những ngọn cây cao để sắm tín hiệu điện thoại.
Khi bạn kêu ca nhàm chán vì ko thể ra bên cạnh uống trà sữa, tập hợp bạn bè, sở hữu các đứa trẻ ngày ngày cày ruộng, chỉ đêm đến mới với thời kì đưa sách vở ra tranh thủ học tập.
Có đôi khi, nghèo túng giảm thiểu tầm nhìn của một người, nhưng sung túc cũng khiến cho con người bị che mờ đôi mắt và nhận thức. Bạn chưa bao giờ nghèo, bạn sẽ ko biết cuộc sống của người nghèo đáng buồn như thế nào.
Những ai chưa từng bị dồn đến bước đường cộng sẽ khó sở hữu thể hiểu vất vả của nhân gian. Bởi vì ko trải qua, cho cần càng ko hiểu, đôi khi nghèo túng chưa hẳn là do lười biếng.
Nhà văn người Mỹ Barbara Ehrenreich đã từng viết rằng:
“Ở những nơi tôi ko thể nhìn thấy, thế giới vận hành mang 1 trình tự tuyệt vời khác, nơi loại nghèo nuôi dưỡng loại nghèo, cạnh tranh cứ tự tuần hoàn lẫn nhau. Những người ko với thời kì để học kỹ thuật, ko mang thời gian để cải thiện bản thân thì chỉ sở hữu thể ko dừng quay cuồng trong một vòng lặp ác tính của nghèo khó”.
Ngoài kia vẫn luôn mang những người như vậy. Họ đã phải sử dụng hết mọi sức lực mới có thể duy trì sinh hoạt đời thường. Vậy 1 người ngoài cuộc như chúng ta lấy lập trường gì để chỉ trích họ không nỗ lực hơn nữa?
Giống như câu chuyện về vị Tấn Huệ Đế xưa kia trong lịch sử “Loạn bát vương” của Trung Hoa cổ đại, Sử chép lại rằng: Lúc nghe tin dân bị đói, đến gạo cũng không còn để ăn, Huệ đế lại buột mồm hỏi, “Dân không sở hữu gạo ăn, sao ko ăn thịt?”
Cậu thiếu niên mặc áo xống mới toanh thơm tho, hỏi một cậu bạn nhà nghèo nhận tiền trợ cấp cho hoàn cảnh khó khăn rằng: Thực sự mỗi ngày cậu chỉ đi 1 đôi giày sao?
Một bạn trẻ được nuôi ăn học đầy đủ, sở hữu gia đình hậu thuẫn đằng sau, đề cập có 1 người xa lạ rằng: Tôi ko tin có người 27 tuổi mà còn nghèo đến thế, chỉ với trong tay 50 triệu đồng tùng tiệm là như thế nào?
Đó là lý mà cụm từ “tầm nhìn đường hầm” xuất hiện. Nó với nghĩa là sự mất mát của tầm nhìn ngoại vi – phần của lĩnh vực thị giác của bạn nằm ở những cạnh bên ngoại trừ của tầm nhìn của bạn. Cụm từ này còn mang thể hiểu là, giả dụ bạn ở trong đường hầm, mọi tầm nhìn của bạn chỉ giới hạn trong đường hầm hạn hẹp đấy mà thôi.
Nếu ko thể đồng tình mang mẫu nghèo, ít nhất, bạn hãy đựng đi tâm lý cao cao tại thượng khi phán xét và đánh giá, sử dụng 1 chút đàng hoàng và dịu dàng để nhìn nhận về khó khăn của người xung quanh.